Bị gãy thê thảm trên đường chạy VnExpress Marathon Huế là cú sốc nặng nề, nhưng nó đồng thời giúp tôi rút ra nhiều bài học kinh nghiệm để hiện thực hóa giấc mơ và vượt xa mục tiêu hoàn thành cự ly 42km trong 3 giờ 30 phút.
Khi đến với chạy bộ hơn một năm trước, tôi chỉ đơn giản xem đây là một trải nghiệm mới để khám phá. Nhưng qua một thời gian ngắn tập luyện và dự vài race nhỏ, tôi tự thấy mình hợp với môn này khi tìm được một nhóm đồng run cùng chí hướng và thấy thành tích ngày một tốt lên.
Sau khi hoàn thành một cữ HM với thành tích 1 giờ 45 phút tại VnExpress Marathon Hanoi Midnight 2023, tôi quyết định sẽ lần đầu chinh phục full marathon (42,195km) tại VnExpress Marathon Huế 2024. Không những thế, dựa trên tính toán từ các bài tập, tự ước lượng sức mạnh và tham khảo ý kiến của một số anh chị đi trước, tôi tự tin đặt ra mục tiêu đạt sub3:30 ở lần race tiếp theo, với Longbien Marathon ngày 27/10.
Tuy nhiên, marathon là câu chuyện không hề đơn giản, ngay cả khi mỗi runner xác định việc theo đuổi các mục tiêu ở cự ly này đồng nghĩa với việc chúng ta phải tự khép mình vào kỷ luật của bản thân ở mức khắt khe nhất.
Tôi bắt đầu theo đuổi mục tiêu bằng tất cả đam mê và nhiệt huyết. Các chỉ số tập luyện cho thấy tôi lên chân rất nhanh, đỉnh cao là khi hoàn thành xuất sắc một bài long run 35km ở pace cho sub3.30 marathon khoảng ba tháng trước marathon đầu đời. Đây cũng là lý do để tôi, với tính hiếu thắng và ngông cuồng của tuổi trẻ, quyết định đốt cháy giai đoạn, nâng mục tiêu lên sub3:30 ngay tại VnExpress Marathon Huế.
Nhưng điều tôi không lường được đã xảy ra, khi lên chân quá nhanh mà cơ thể chưa tích lũy đủ về cơ bắp, sức bền, dinh dưỡng, chấn thương có thể đến bất kỳ lúc nào. Tôi bị IT Band (chấn thương dải chậu chày) chỉ một tháng trước race day. Và vì sốt ruột khi ngày đua đến gần, tôi mắc thêm sai lầm, khi vội vàng tập trở lại, khiến chấn thương thêm nặng. Hệ quả là màn debut cự ly marathon của tôi trở thành cơn ác mộng – với gần 5 tiếng lê lết trong đau đớn ở VnExpress Marathon Huế.
Điều tệ hơn nữa đến sau đó khi tôi trở về nhà và chìm vào những ngày chán nản, kiệt sức và hội chứng blue. Nhiệt độ cao tại quê nhà Quảng Bình, với cái nắng mùa hè khoảng 40 độ C, càng làm cho con đường trở lại tập luyện của tôi trở nên khó khăn và dài hơn. Đã có lúc, tôi nghĩ đến việc từ bỏ mục tiêu, và đã bán cả quần áo, siêu giày adios Pro3. Nhưng thật may vì có những anh chị em, bạn bè hữu duyên quen biết nhau từ chạy bộ, cả ở Hà Nội, Đồng Hới và Sài Gòn, vẫn luôn ở bên, động viên, giúp tôi nhanh chóng vượt qua vực sâu thất vọng đó.
Tôi quyết định bắt đầu lại từ nửa sau tháng 5, với việc mua một đôi giày chạy mới, loại bình dân mà một số anh chị em trong hệ tuyển vẫn sử dụng và chạy rất tốt khi tập luyện chung trong màu áo CLB Quảng Bình Runners. Và qua trải nghiệm này, tôi nhận ra một chân lý: Không có đôi giày nào phế, nếu chân bạn không phế. Ở hoàn cảnh khó khăn nhất, bạn sẽ phải thích nghi và không cần phải có một đôi siêu giày để chạy tốt.
Việc tập luyện dưới cái nóng nực mùa hè ở quê nhà cũng giúp tôi tích lũy dần thể lực, sức bền, và sớm lấy lại phong độ cũng như sự tin cao nhất cho mục tiêu sub3:30 tại Long Biên. Ở bài long run cuối cùng trước khi ra Hà Nội, tôi đạt kết quả tốt hơn dự kiến cho 35km, với hai lần qua cầu Nhật Lệ 1, và quyết định nâng target lên sub3:25 tại Longbien Marathon, nơi cung đường cũng có hai lần lên dốc: ở đê Long Biên và cầu vượt đường QL5.
Dù có chút hồi hộp háo hức vào buổi tối trước race, tôi vẫn bước ra startline với tâm thế tự tin cao nhất. Thời tiết tại Hà Nội hôm đó cũng đạt điều kiện lý tưởng, với nền nhiệt dưới 20 độ C, gió se lạnh và độ ẩm không khí thấp. Tôi nhờ đó, hoàn thành 35km đầu tiên theo pace mục tiêu một cách dễ dàng. Dù vậy, sự cố cũng đến ở km 37 – tôi bị chuột rút nhẹ sau khi phấn khích đẩy pace lên hơi cao từ km 35. Hai kilomet tiếp theo khó nhọc trôi qua, khiến tôi bị tụt mất khoảng 40 giây so với mục tiêu sub 3:25. Nhưng thật may, vì ở km thứ 40, một người anh lớn của tôi trong màu áo Quảng Bình Runners đã đứng đợi, rồi chạy đồng hành, cổ vũ mạnh mẽ, giúp tôi vượt qua cảm giác đau để all-out trong hai km cuối.
Tôi về đích khi đồng hồ điểm 3 giờ 25 phút 30 giây, “xịt” khoảng 30-35 giây so với mục tiêu đề ra. Nhưng điều đó không làm tôi quá buồn, vì sau nhiều thăng trầm, tôi đã làm hiện thực hóa được mục tiêu mình đề ra gần một năm trước. Ngay cả khi cơn chuột rút thứ hai khiến tôi đau đớn ngã lăn ra sau vạch đích một đoạn, tôi vẫn cười trong nước mắt, vì thấm nhuần chân lý: “No pain, no gain”.
Độc giả Wang Thanh-tai