Leo núi khám phá (trekking) là hoạt động mới nở rộ thành phong trào ở Việt Nam trong khoảng 3-4 năm trở lại đây. Thời gian trước đó, hầu như những người leo núi khám phá (trekker) đều thử sức ở một cung leo duy nhất là Phan xi păng – đỉnh núi cao nhất Đông Dương thuộc dãy núi Hoàng Liên Sơn vùng núi Tây Bắc của Việt Nam. Đến khi cáp treo lên đỉnh Phan xi păng hoàn thành, thu hút nhiều người dân lên tham quan, các trekkers bắt đầu tìm đến những ngọn núi có độ cao thấp hơn, nhưng có vẻ đẹp và hoang sơ tự nhiên hơn như Putaleng, Pờ Ma Lung, Bạch Mộc Lương Tử hay Pusilung…, cũng nằm trong dãy Hoàng Liên Sơn. Những cung leo trên những đỉnh núi này khó hơn, thời gian leo dài hơn cả leo Phan xi păng.
Đường lên Pờ Ma Lung mờ sương.
Đình núi Pờ Ma Lung cao gần 3000 m.
Đoàn chúng tôi trải nghiệm đỉnh Pờ Ma Lung (cao 2.967 m) vào những ngày giữa tháng 11, nằm ở bản Lang, xã Bản Lang huyện Phong Thổ, tỉnh Lai Châu. Do cung leo dài và hiểm trở, cần 8-9 tiếng leo từ chân núi đến điểm nghỉ đêm trong rừng, chúng tôi phải lên thành phố Lai Châu nghỉ từ tối hôm trước ngày leo núi. Một nhóm nhỏ khác đi xe giường nằm chạy qua đêm từ Hà Nội lên thẳng Lai Châu và hội quân cùng chúng tôi sáng sớm.
Đường lên đỉnh núi mấp mô, đi lại khó khăn.
Tuy nhiên, càng khó khăn càng thu hút các trekker.
Đoàn xuất phát bằng 2 ôtô 16 chỗ từ thành phố Lai Châu lúc 6h sáng và có mặt ở bản Lang lúc 8h kém. Điểm leo nằm sát biên giới nên các đoàn phải làm thủ tục đăng ký với bộ đội biên phòng. Chúng tôi tập hợp đồ và chuyển cho các porter mang vào trong lán nghỉ trước, còn đoàn 24 người leo xuất phát sau đó ít phút.
Từ bản Lang, chúng tôi đi bộ chừng 5km đường đồi trước khi đến điểm bắt đầu hành trình cả đi và về 40 km đường núi, chinh phục bức tường thành tự nhiên tại miền biên viễn của Tổ quốc.
Đoạn này ai cũng hứng khởi bởi vẻ đẹp của núi rừng, những thửa ruộng bậc thang và nếp nhà sàn xa xa dưới thung lũng và cỏ cây hoa lá bên đường. Lúc này ai nấy còn đang khỏe.
Thành viên trong đoàn tranh thủ ghi lại hình ảnh đẹp dọc đường đi.
Từ đây, chúng tôi đi dọc theo đường ống dẫn nước từ trên suối xuống để người dân bản sinh hoạt và tưới tiêu cho các ruộng bậc thang. Đi được một lúc, chúng tôi bắt gặp thác nước khổng lồ đổ từ trên núi xuống. Trong các cung leo tôi đã đi như Putaleng, Phan xi păng và Bạch Mộc Lương Tử, đây là thác lớn nhất mà tôi gặp. Qua ngọn thác, chúng tôi đi men theo dãy núi Mỏ Quạ.
Sau 3 tiếng leo núi, vượt qua vài con suối với những tảng đá khổng lồ, chúng tôi dừng lại nghỉ ăn trưa. Theo porter (người dẫn đường) Tẩn Chỉnh Phong, bản Nà Đoọng, cách bản Lang 10 km, là nơi các đoàn đi leo núi thường nghỉ chân hoặc ăn trưa trước khi vượt qua con dốc Ba Giờ – theo cách gọi của người địa phương. Điều đó có nghĩa là, người thường xuyên leo núi mà cần tới 3 tiếng để vượt qua thì chúng tôi cần gấp rưỡi hoặc gấp đôi thời gian.
Từ đây chúng tôi leo dốc 45-60 độ liên tục, xuyên qua các khu rừng trúc lớn nhỏ, dẻ sồi, chuối và đỗ quyên cổ thụ. Chúng tôi mất 4-5 tiếng, tùy thể lực của từng thành viên trong đoàn, để đến được đỉnh dốc Ba Giờ ngắm hoàng hôn trước khi xuống lán ăn tối và nghỉ ngơi để lấy sức cho buổi leo sáng hôm sau.
Từ đây lên đỉnh còn khoảng 1,5 giờ leo liên tục, chúng tôi đi dưới rừng trúc nhỏ và phía trên là đỗ quyên cổ thụ rêu phong, đẹp như vườn địa đàng. Càng gần đỉnh, cây cối càng mọc ken kít rất khó đi, gió thổi mạnh.
Nhiều treckker trải nghiệm leo đỉnh Pờ Ma Lung.
Khi leo, do thể lực không đồng đều, chúng tôi tự tách ra làm nhiều nhóm nhỏ và được các porter đi kèm tránh bị lạc. Các thành viên liên lạc với nhau bằng máy bộ đàm do trong rừng không có sóng điện thoại. Anh Nguyễn Trung Kiên, trưởng nhóm và là người tổ chức chuyến đi nói rằng nếu bị lạc trong rừng sẽ rất nguy hiểm do về đêm nhiệt độ xuống thấp, khách thường chỉ mang áo khoác nhẹ vì leo núi rất nóng.
Sáng hôm sau, chúng tôi ăn sáng do các porter nấu rồi tiếp tục khởi hành lúc 7h. Trời không mưa, nhưng ở trên núi cao trời nhiều sương, khiến cây cối và đường đi ướt, trơn trượt. Đường lên đỉnh đi qua nhiều con suối với các tảng đá to nhỏ phủ đầy rong rêu do ánh nắng mặt trời ít khi chiếu được tới chúng. Nhiều người trong đoàn đã trượt ngã nhưng may mắn chỉ bị xước nhẹ.
Đoạn đường từ lán lên đỉnh là đẹp nhất cung leo. Rừng nguyên sinh bạt ngàn, suối và sương tạo nên một bức tranh huyền ảo, làm vơi đi những mệt mỏi của người leo. Sau 3 tiếng men theo các con suối nhỏ, chúng tôi đến khu vực vành đai biên giới.
Sau 4-5 giờ leo, nhóm đầu tiên lên tới đỉnh lúc 11h30. Lúc này trời đã sáng, cảnh sắc hiện ra rõ nét đẹp không thể tả hết bằng lời. Chúng tôi dành nhiều thời gian để chụp ảnh trong chặng về và nhóm đầu tiên chỉ mất 3,5 tiếng là tới lán nghỉ. Suốt thời gian còn lại cho tới khi về bản Lang vào trưa hôm sau, ai nấy đều không ngớt lời bàn luận, hoan hỉ về cảnh đẹp hùng vĩ nơi đỉnh núi cao miền biên ải của Tổ quốc.