Vợ chồng tôi kết hôn 7 năm, đã có hai cậu con trai. Kể từ khi sinh đứa con thứ hai đến nay là gần 1 năm, tôi vẫn ở nhà nội trợ, chăm con nhỏ, đưa đón con lớn đi học. Không có ông bà hai bên giúp đỡ, lại không yên tâm gửi con cho giúp việc, chồng tôi vẫn động viên tôi ở nhà đến khi con cứng cáp, con đi học thì mẹ mới đi làm.
Chồng tôi vẫn hoàn thành trách nhiệm của một người chồng, người cha, hằng tháng đưa tiền cho tôi chi tiêu, khi rảnh thì hỗ trợ tôi việc con cái. So với những bà vợ ở nhà nội trợ, bị chồng nhiếc móc là kẻ ăn bám, tôi vẫn thấy mình may mắn. Tuy chẳng còn nồng nhiệt như hồi mới yêu nhưng chí ít, tôi vẫn được chồng tôn trọng.
Thế nhưng, từ sâu trong tâm hồn, tôi vẫn thấy có chút khúc mắc về mối quan hệ này. Vợ chồng tôi từng có 3 tháng sống chung trước khi làm đám cưới. “Chuyện ấy” của chúng tôi rất hòa hợp. Đó cũng là một phần xúc tác, khiến chúng tôi chấp nhận bỏ qua một vài khuyết điểm của nhau để về một nhà.
Thai kỳ đầu tiên, tôi vẫn thoải mái “chiều chồng”. Sinh xong được 3 tháng, vợ chồng tôi đã mặn nồng như xưa. Thế nhưng, từ sau khi sinh đứa con thứ hai, chuyện đó vô cùng thưa thớt. Tôi cảm nhận rõ thái độ lảng tránh của chồng.
Anh kiếm cớ bận rộn, mệt mỏi, hôm sau phải đi làm để đưa đứa con lớn sang phòng bên cạnh ngủ riêng. Thế nhưng, nửa đêm anh vẫn sang phòng tôi đôi lần, hỗ trợ tôi bế con, pha sữa… Chỉ “chuyện ấy” tuyệt nhiên không động đến. Về phía mình, vì chăm con quá mệt nên tôi cũng không có nhu cầu.
Con tròn 13 tháng cũng là từng đó thời gian vợ chồng tôi ngủ riêng. Dù chẳng ham muốn gì nhưng tôi vẫn tò mò. Người ta nói, đàn bà có thể “nhịn” chứ đàn ông thì không. Chỉ khi “no nê” bên ngoài họ mới không màng đến vợ.