Tôi không được định hướng nghề nghiệp cẩn thận và cũng chưa từng nghiêm túc nhìn nhận xem mình thực sự thích gì. Cho đến khi sắp thi đại học, tôi cũng không biết mình sẽ thi vào ngành nào và sau này muốn trở thành ai. Cuối cùng, theo lời khuyên của bố mẹ, bạn bè, tôi chọn thi vào ngân hàng chỉ vì trường này trong mắt người nhà quê “rất oách”. Tôi đỗ, không quá chật vật, vì tôi học giỏi.
Học ngân hàng 4 năm, tôi chẳng tìm thấy điều gì thích thú ở ngành này. Sau năm đầu tiên, tôi nói với bố mẹ muốn bỏ học, thi lại nhưng bố mẹ khuyên tôi không được bỏ ngang, vừa mang tiếng, lại vừa lỡ dở. Tôi lại “tặc lưỡi”, thôi thì cố. Và tôi cũng cố được đến ngày cầm tấm bằng loại khá ra trường.
Nhờ có sự giúp đỡ của anh trai, tôi được vào làm việc cho một ngân hàng khá lớn. Với mọi người ở quê, con gái làm ngân hàng rất có giá, lương, thưởng lại khá ổn nên gia đình tôi rất hài lòng. Chỉ riêng tôi, sự thoả mãn và thoải mái chỉ có trong một năm đầu, chuỗi ngày sau đó là sự nhàm chán, áp lực và mệt mỏi.