Thế nhưng chồng tôi đã giải quyết mọi chuyện rất ổn thỏa. Anh hướng dẫn đứa lớn chơi đồ chơi, cho đứa bé uống sữa rồi ru ngủ. Sau đó anh bắt đầu với bữa trưa. Khẩu phần ăn của hai đứa trẻ khác nhau nên công việc vất vả gấp bội. Khoảng thời gian thư giãn buổi trưa khi các con đi ngủ thì chồng tôi tranh thủ làm việc.
Đến chiều, một guồng quay mới lại bắt đầu. Anh phải tìm cách cho đứa lớn tránh xa tivi cũng như điện thoại thông minh, lại dỗ dành đứa bé. Trước khi chuẩn bị bữa buổi cơm tối, anh cũng đã hoàn tất công việc tắm gội cho các con. Và khi khuya muộn, tất cả mọi người chuẩn bị đi ngủ thì anh mới tiếp tục công việc chính của mình trên những bản vẽ.
Gần một tuần đầu tiên tôi ở nhà vì lệnh giãn cách, anh không cho tôi động vào bất kỳ công việc nào. Anh chỉ nhờ tôi trông đứa bé bởi trước đây con chưa có nhiều thời gian gần mẹ. Lặng lẽ chứng kiến anh hằng ngày quay cuồng với đống công việc khổng lồ nhưng không tên, tôi không khỏi nể phục.
Tôi đã đặt câu hỏi nếu đổi lại là mình thì sao, chắc chắn tôi sẽ sụp đổ. Tôi không có nguồn năng lượng vô tận như anh và quan trọng hơn là tôi không có đủ lòng hy sinh như anh. Tôi rất xấu hổ vì đã không cảm nhận được tình yêu thương của chồng dành cho gia đình ẩn giấu bên trong cái vẻ ngoài tuềnh toàng hằng ngày.
Bất chợt tôi thấy biết ơn những ngày giãn cách xã hội. Tôi được sống chậm lại để quan sát, để cảm nhận những thanh âm quen thuộc của cuộc sống gia đình. Và quan trọng nhất, tôi đã yêu hơn người đàn ông của mình.